Con đường Gò Cẩm Đệm sao mà gần thế...
Mưa như trút nước , mưa xối xả không ngớt hạt...một người quen trong công ty cho tôi mượn cái bich mủ màu trắng trong suốt ...Ô ! trùm từ đầu xuống thế này nếu không ướt cũng tốt rồi...
Thế là tôi sẵn sàng lao ra ngoài , mưa vẫn xối xả ... tôi vẫn thích đi ngoài mưa một mình trên phố...chợt nghĩ , nếu có ai nắm lấy tay mình mà đi trên phố lúc nầy thì sẽ ấm áp biết bao...sẽ đi mãi mà không biết chán...
Đang trong dòng suy nghĩ , chợt bắt gặp một nụ cười" hết ga"...của một bác xe ôm ( Chắc bác thấy tôi trong bộ dạng mắc cười ...không giống ai ) Làm tôi cũng phản xạ cười theo ...bác và tôi ngang qua nhau rồi còn ngoáy đầu nhìn lại...CƯỜI ...Nụ cười của bác thật hiền hậu đầy cảm thông, còn tôi thì vô tư lang thang đếm bước , muốn con đường nối dài ra , dài ra ...trong bao la biển người hối hả , riêng tôi vẫn thản nhiên bằng lòng với những gì mình có, an nhiên vui vẻ...vì có một khoảng đời như thế ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét